Cẩu CHUYỆN Cứu CHUỘC (Quyến 1)
Trở Về Ca-na-an
Khi La-ban vắng mặt, Gia-cốp đem gia đình và tất cả của cải ra đi, bỏ La-ban lại. Sau khi Gia-cốp đã đi được ba ngày, La-ban mới biết và rất tức giận. La-ban đuổi theo, cố lấy vũ lực bắt họ lại. Nhưng Đức Chúa Trời đã thương xót Gia-cốp, và khi La-ban sắp đuổi kịp thì Ngài ban cho La-ban một giấc chiêm bao, và bảo đừng nói chi cùng Gia-cốp, dầu lành dầu dữ. Điều này có nghĩa là La-ban không nên ép Gia-cốp trở lại, cũng dừng dùng lời phỉnh gạt để đem về. CC1 104.1
Khi La-ban gặp Gia-cốp, người bèn hỏi tại sao Gia-côp lại thình lình trốn đi, cũng như đã đem theo hai con gái người như phu tù của giặc. La-ban nói: “Tay cậu có đủ quyền làm hại cháu, nhưng Đức Chúa Trời của cha cháu đã mách bảo cùng cậu tối hôm qua rằng: dầu lành dầu dữ ngươi khá giữ mình đừng nói chi cùng Gia-cốp hết”. Vậy Gia-cốp nhắc lại cho La-ban cách đối xử tàn tệ của người đối với mình, và hơn nữa, ông chĩ muốn có lợi riêng cho bản thân. Gia-cốp cho La-ban hay cách cư xử thẳng thắn của mình khi còn ở cùng La-ban mà rằng: “Tôi chẳng hề ăn chiên đực của bầy cậu bao giờ, cũng chẳng đem về cho cậu một con nào bị xé, bằng chính tôi bị điều đó thôi. Cậu cứ đòi luôn những con bị ăn cắp ban ngày và ăn trộm ban đêm. Ban ngày tôi chịu nắng nồng, ban đêm chịu lạnh lùng, ngủ nào có an giấc được đâu”. CC1 105.1
Gia-cốp nói: “Đó là trong hai mươi năm tôi ở tại nhà cậu là thế, trong mười bốn năm giúp việc, để được hai con gái cậu, và sáu năm đặng lãnh lấy bầy súc vật của cậu, mà cậu lại còn thay đổi mười lần công giá tôi. Nếu Đức Chúa Trời của cha tôi, Đức Chứa Trời của Áp-ra-ham, là Đấng mà Y-sác kính sợ không phù hộ tôi, chắc bây giờ cậu đuổi tôi ra tay không; Đức Chúa Trời đã xem thấy nỗi đau khổ tôi, cùng công việc hai tay tôi làm, nên đêm qua Ngài đã xét công bình rồi đó”. CC1 105.2
La-ban bèn đảm bảo với Gia-cốp rằng ông quan tâm đến con gái và các cháu của mình nên không thể làm hại họ được. Ông bèn đề nghị lập một giao ước giữa họ. La-ban nói: “Vậy, bây giờ, hè! Chúng ta kết giao cùng nhau, để cùng làm chứng cho cậu và cháu. Gia-cốp lấy một hòn đá, dựng lên làm trụ và nói cùng anh em mình rằng: Hãy lượm góp đá lại. Chúng bèn góp đá lại, chất thành một đống rồi ngồi lên trên ăn bữa”. CC1 106.1
Và La-ban nói: “Khi chúng ta phân cách nhau, cầu xin Đức Giê-hô-va coi sóc cậu và cháu. Nếu cháu hành hại các con gái cậu, nếu cưới vợ khác nữa, thì hãy giữ mình. Chẳng phải là người thường soi xét ta đâu, bèn là Đức Chúa Trời làm chứng cho chúng ta vậy”. CC1 106.2
Gia-cốp lập lời giao ước long trọng trước mặt Đức Chúa Trời rằng người sẽ không lấy thêm vợ nữa. “La-ban nói cùng Gia-cốp rằng: Này đống đá, này cây trụ mà cậu dựng lên giữa cậu và cháu đây. Đống đá này và cây trụ này làm chứng rằng cậu chẳng qua khỏi đây đi đến nơi cháu, và cháu cũng chẳng vượt khỏi đây đi đến nơi cậu trong khi có ý muốn làm hại nhau. Cầu xin Đức Chúa Trời của Áp-raham, Đức Chúa Trời của Na-cô, Đức Chúa Trời của cha các người đó đoán xét cho chúng ta! Gia-cốp chỉ Đấng của Y-sác, cha mình kính sợ mà thề”. CC1 106.3
Khi Gia-côp tiếp tục lên đường thì thiên sứ của Đức Chúa Trời gặp ông. Khi ông thấy các thiên sứ thì nói rằng: “Ấy là trại quân của Đức Chúa Trời”. Người thấy các thiên sứ của Đức Chúa Trời trong giấc chiêm bao đóng trại chung quanh người. Giacốp gởi một sứ điệp để xin làm hòa với Ê-sau cách khiêm nhường. “Các sứ giả trở về nói cùng Gia-cổp rằng: ‘Chúng tôi đã đi đến Ê-sau, anh của chủ; này, người đương đem bốn trăm người đến để rước chủ’. Gia-cốp rất sợ hãi và sầu não, bèn chia các dân đi theo, cùng các bầy chiên, bò, lạc đà ra làm hai đội, mà rằng: ‘Nếu Ê-sau đến hãm đánh một trong hai đội, thì đội còn lại sẽ thoắt được’”. CC1 107.1
“Đoạn, Gia-cốp cầu rằng: ‘Hỡi Đức Chúa Trời của tổ phụ Áp-ra-ham tôi! Đức Chúa Trời của cha Y-sác tôi, tức là Đức Giê-hô-va! Ngài có phán dạy tôi rằng: Hãy trở về xứ ngươi và nơi bà con ngươi, rồi Ta sẽ làm ơn cho ngươi! Tôi lấy làm hèn mọn không đáng chịu các ân huệ và các điều thành thực mà Ngài đã làm cho kẻ tôi tớ Ngài; vì lúc trước khi qua sông Giô-đanh chi có cây gậy tôi, mà ngày nay tôi lại trở nên hai đội quân này. Vậy, cầu xin Đức Chúa Trời giải cứu tôi khỏi tay Ê-sau, anh tôi, vì e người đến đánh tôi và đánh luôn mẹ với con nữa. Vả, Ngài có nói rằng: Quả thật vậy, Ta sẽ làm ơn cho ngươi, và làm cho dòng dõi ngươi đông như cát bãi biển, người ta sẽ không biết sao đếm được, vì đông đúc quá’”. CC1 107.2