Cẩu CHUYỆN Cứu CHUỘC (Quyến 1)

52/126

Sự Giải Cứu Tại Biển Đỏ

“Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Sao ngươi kêu van ta? Hãy bảo dân Y-sơ-ra-ên cứ đi; còn ngươi hãy giơ gậy lên, đưa tay trên mặt biển, phân rẽ nước ra, thì dân Y-sơ-ra-ên sẽ xuống biển đi như trên đât cạn”. Đức Chúa Trời muốn Môi-se hiểu được rằng chính Ngài sẽ hành động cho dân sự Ngài, rằng những lúc họ khốn cùng chính là những cơ hội cho Chúa hành động. Dân sự cần phải đi càng xa càng tốt, và Môi-sẽ phải giục dân sự tiến về phía trước, và Môi-se sẽ sử dụng cây gậy mà Chúa đã ban cho ông để phân rẽ nước. CC1 147.2

“Còn ta sẽ làm cho dân Ê-díp-tô cứng lòng theo dân Y-sơ-ra-ên xuống biển, rồi ta sẽ được rạng danh vì Pha-ra-ôn, cả đạo binh, binh xa, và lính kỵ người. Khi nào ta được rạng danh vì Pha-ra-ôn, binh xa, cùng lính kỵ người, thì người Ê-díp-tô sẽ rõ ràng ta là Đức Giê-hô-va vậy. Thiên sứ của Đức Chúa Trời đã đi trước trại quân của dân Y-sơ-ra-ên lộn lại đi sau; còn trụ mây vốn đi trước trại quân, lại ở về sau; trụ mây đứng về giữa khoảng trại người Ê-díp-tô và trại dân Y-sơ-ra-ên, làm áng mây tối tăm cho đàng nầy, soi sáng ban đêm cho đàng kia; nên trọn cả đêm hai trại chẳng hề xáp gần nhau được”. Những người Ê-díp-tô không thể nhìn thấy dân Y-sơ-ra-ên vì có một đám mây đen lớn che phía trước họ; và cũng chính đám mây này soi sáng cho dân Y-sơ-ra-ên. Đó chính là cách Đức Chúa Trời tỏ bày quyền năng của Ngài cho dân sự Ngài thấy, liệu rằng dân Y-sơ-ra-ên có tin tưởng nơi Đức Chúa Trời sau khi chứng kiến những sự yêu thương và quang phòng của Ngài dành cho họ, và liệu họ có hôi hận vì những lời quở trách, cằn nhằn, không tin chăng? “Vả, Môi-se giơ tay ra trên biển, Đức Giê-hô-va dẫn trận gió đông thổi mạnh đến đùa biển lại trọn cả đêm; Ngài làm cho biến bày ra khô, nước phân rẽ. Dân Y-sơ-ra-ên xuống biển, đi như trên đất cạn; còn nước làm thành một tấm vách ngăn bên hữu và bên tả”. Nước đã dâng lên và dựng đứng, giống như những bức tường đóng băng cả hai phía trong khi dân Y-sơ-ra-ên đi bộ ở chính giữa, giữa lòng biển y như đi trên đất cạn. CC1 148.1

Các đạo binh Ê-díp-tô đã reo hò chiến thắng trong đêm đó vì nghĩ rằng các con cái Y-sơ-ra-ên một lần nữa đã lọt vào sự thống trị của họ. Họ nghĩ rằng dân ấy không thể nào trốn thoát được, vì phía trước họ là Biển Đỏ mênh mông, và sát sau lưng họ là những quân đội lớn mạnh của dân Ê-díp tô. Vào buổi sáng, khi đạo binh Ê-díp-tô tiến đến gần bờ biển, thật lạ lùng thay, có một con đường khô để đi qua, nước đã tẻ ra và dựng đứng hai bên như những bức tường, và các con cái Y-sơ-ra-ên đã đi được nữa đoạn đường ngang qua biển, y như đi trên đất cạn khô. Các đạo binh Ê-díp-tô đã dừng lại chờ đợi một lúc để quyết định xem họ nên làm như thế nào. Họ thật thất vọng và giận dữ khi nhìn thấy những người Y-sơ-ra-ên khi sắp sửa lọt vào tay họ, và họ đã chắc chắn chiến thắng, thì đột nhiên có một con đường mở ra cho dân Y-sơ-ra-ên ngay chính giữa biển! Họ quyết định đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên. CC1 149.1

“Người Ê-díp-tô bèn đuổi theo; hết thảy ngựa, binh xa cùng lính kỵ của Pha-ra-ôn đều theo xuống giữa biển. Vả, đến canh sáng, Đức Giê-hô-va ở trong lòng trụ mây và lửa, nhìn ra thấy trại quân Ê-díptô, bèn làm cho họ phải rối loạn. Ngài tháo bánh xe của họ, khiến dẫn dắt cực nhọc. Người Ê-díp-tô bèn nói nhau rằng: Ta hãy trốn khỏi dân Y-sơ-ra-ên đi, vì Đức Giê-hô-va thế dân đó mà chiến cự cùng chúng ta”. CC1 149.2

Những người Ê-díp-tô đã dám liều mạng để bước vào con đường mà Đức Chúa Trời dọn sẵn cho dân sự Ngài, vì thế các thiên-sứ của Đức Chúa Trời đã ngự vào giữa đạo binh và tháo các bánh xe ngựa ra. Họ trở nên hỗn loạn. Các thao tác của họ bị chậm lại, và họ bắt đầu lo lắng. Họ nhớ lại những sự đoán phạt mà Đức Chúa Trời của người Hê-bơrơ đã giáng xuống cho họ tại trong xứ khi được yêu cầu cho phép dân Y-sơ-ra-ên đi, và họ nghĩ rằng giờ đây Đức Chúa Trời có thể phó họ vào tay người Y-sơ-ra-ên. Họ nhận thấy rằng Đức Chúa Trời đang chiến đấu cho người Y-sơ-ra-ên và họ vô cùng sợ hãi và bắt đầu quay đầu để trốn chạy, ngay lúc đó “Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy giơ tay ngươi ra trên biển, nước sẽ trở lấp người Ê-díp-tô, binh xa và lính kỵ của chúng nó”. CC1 150.1

“Môi-se bèn giơ tay mình ra trên biển, lối sáng mai, nước trở lấp phủ đáy biển lại, người Ê-díptô chạy trốn bị nước chận; vậy Đức Giê-hô-va xô họ xuống giữa biển. Thế thì, nước trở lại bao phủ binh xa, lính kỵ của cả đạo binh Pha-ra-ôn đã theo dân Y-sơ-ra-ên xuống biển, chẳng còn sót lại một ai. Song dân Y-sơ-ra-ên đi giữa biển như trên đất cạn; nước làm thành vách ngăn bên hữu và bên tả. Trong ngày đó, Đức Giê-hô-va giải cứu dân Y-sơ-raên thoát khỏi tay người Ê-díp-tô; dân ấy thấy người Ê-díp-tô chết trên bãi biển. Dân Y-sơ-ra-ên thấy việc lớn lao mà Đức Giê-hô-va đã làm cho người Ê-díp-tô, nên kính sợ Ngài, tin Ngài và Môi-se, là tôi tớ Ngài”. CC1 150.2

Khi dân sự chứng kiến công việc diệu kỳ của Đức Chúa Trời khi Ngài hủy diệt những người Ê-díp-tô, họ đã đồng lòng cất tiếng hát ngợi khen và tạ ơn. CC1 151.1