Cẩu CHUYỆN Cứu CHUỘC (Quyến 2)

7/103

33—CHỮA LÀNH NGƯỜI QUE

[Chương này dựa trên Công-vụ Các Sứ-đồ 3; 4]

Một khoảng thời gian ngắn sau khi Đức Thánh Linh giáng xuống và ngay sau giai đoạn cầu nguyện nhiệt thành, Phi-e-rơ và Giăng đi lên đền thờ để thờ phượng. Họ gặp một người què, nghèo khó, tuyệt vọng, độ bốn mươi tuổi. Người chưa hề biết cuộc đời nào khác hơn cuộc đời đau khổ, tột nguyền. Con người bất hạnh này từ lâu vẫn khao khát tìm đến Đức Chúa Jẽsus để được chữa lành nhưng người gần như hoàn toàn bất lực và bị người ta đẩy ra xa khỏi chỗ Danh Y chửa bệnh. Rô't lại, những lời cầu khẩn thiết tha của người đã gợi được lòng của mấy người nhân hậu và họ đưa người đến cửa đền thờ. Nhưng khi đến nơi, người khám phá ra Đấng chữa trị, Đấng mà người đặt trọn niềm hy vọng đã bị giết cách tàn nhẫn. CC 17.1

Sự tuyệt vọng của người đã khơi dộy lòng thương xót của những người đã biết khoảng thời gian dài dang mà người què này đã hy vọng và mong đợi được Chúa Jêsus chữa lành. Mỗi ngày họ đưa người què đến đền thờ để những người qua lại động lòng trắc ẩn bố thí cho miếng ăn qua ngày. Khi Phi-e-rơ và Giăng đi qua, người xin của bô’ thí. Hai môn đồ nhìn người què với niềm thương xót. “Phi-e-rơ với Giăng ngó chăm người, rồi nói rằng: Hãy nhìn xem chúng ta ...Ta chẳng có vàng bạc chi hết, song điều ta có thì ta cho ngươi: Nhân danh Đức Chúa Jẻsus Christ ở Na-xa-rét, hãy bước đi!” CC 17.2

Người khốn khổ này rất buồn khi nghe Phi-e-ơ nói ra sự nghèo nàn của riêng ỏng, nhưng khi sứ đồ CC 18.1

nói tiếp thì gương mặt của người què sáng lên với hy vọng và niềm tin. “Phi-e-rơ nắm tay hửu người đỡ dộy. Tức thì bàn chân và mắt cá người trở nên cứng vững; người liền nhảy, đứng lên và bước đi cùng hai người vào đền thờ, vừa đi, vừa nhảy, vừa ngợi khen Đức Chúa Trời, cả dân chúng đều thấy người bước đi và ngợi khen Đức Chúa Trời. Người ta nhận là chính người đó đã ngồi tại cửa Đẹp đền thờ đgng xin bố thí, nên đều bờ ngờ và sửng sờ về việc đã xảy đến cho người”. (Công-vụ Các Sứ-đồ 3:1-10). CC 18.2

Người Do Thái Iấy làm lạ khi thấy các môn đồ cũng làm được phép lạ như Đức Chúa Jẻsus. Họ nghĩ rằng Chúa đã chết rồi và mong mọi sự biểu thị kỷ diệu đều phải chấm dứt theo Ngài. Nhưng đây là con người bại liệt suốt bốn mươi năm mà bây giờ vui mừng vì dùng được hai chân trọn vẹn, không còn đau đớn và sung sướng tin tưởng nơi Đức Chúa Jêsus. CC 18.3

Các môn đồ thấy vẻ kinh ngạc của dân chúng nên hỏi tại sao họ lại ngạc nhiên với phép lạ mà mình đã chứng kiến, tại sao nhìn môn đồ với vẻ sững sờ như là chính các môn đồ dùng quyền phép riêng của mình để làm việc đy? Phi-e-rơ quả quyết với họ rằng phép lạ kia được thực hiện qua ơn của Đức Chúa Jêsus ở Na-xa-rét. Đấng mà họ đã chối bỏ và đóng đinh, chính Đức Chúa Trời đã phục sinh Ngài trong ngày thứ ba. “Ấy là bởi đức tin trong danh Ngài, nên danh Ngài làm cho vững người này là người các ngươi thấy và biết; nghĩa là đức tin bởi Ngài mà ra, đã ban cho người này sự mạnh khỏe trọn vẹn, tại trước mặt hết thảy các anh em. Hỡi anh em, bây giờ ta biết anh em và các quan của anh em, vì lòng ngu dô't nên đã làm điều đó. Nhưng Đức Chúa Trời đã dùng cách đó mà làm cho ứng nghiệm lời Ngài phán tiên tri bởi miệng các đống tiên tri rằng Đấng Christ của Ngài phảj chịu đau đớn”. Công-vụ Các Sứ-đồ 3:16-18. CC 18.4

Sau việc làm phép lạ này, dân chúng tụ tập tại đền thờ và Phi-e-rơ giảng dạy họ ở một góc này của đền thờ trong khi Giăng nói với họ ở một góc khác. Các môn đồ lột trần tội ác quá lớn của người Do Thái trong việc chô'i bỏ và giết Hoàng tử của Sự Sống nhưng bằng giọng điệu thận trọng không làm cho họ nổi điên lên hay quá chán nản. Phi-e-rơ san sàng làm giảm tính cách hung bạo của tội ác họ càng nhiều càng tô't bằng cách cho rằng hành động như vậy là ngu muội mà thôi. Ȏng cho họ biết Đức Thánh Linh đang kêu gọi họ ăn nân tội lỗi và hoán cải, rằng họ không còn có hy vọng nào khác ngoài Đức Chúa Jêsus mà họ đã đóng đinh; chỉ bởi đức tin trong Ngài mà tội lỗi của họ mới được bôi xóa bàng huyết của Ngài. CC 19.1