Con Đường Giải-Thoát
CHƯƠNG 13: VUI MỪNG TRONG CHÚA
CON-cái của Đức Chúa Trời được gọi để làm đại — diện cho Đấng Christ, để bày-tỏ sự nhân-từ và ân-điển của Chúa. Đức Chúa Jêsus đã bày-tỏ bản chất thật của Đức Chúa Trời thế nào, chúng ta cũng bày-tỏ Ngài cho thế-gian chưa hề biết đến lòng bác-ái của Ngài thế ấy. “Như Cha đã sai Con trong thế -gian,” Đức Chúa Jêsus khấn, “thì Con cũng sai họ trong thế-gian.” “Con ở trong họ và Cha ở trong Con ... để cho thế — gian biết chính Cha đã sai Con đến.” Giăng 17:18, 23. Sứ-đồ Phao-lô ngỏ lời với môn-đồ Đấng Christ rằng: “Rõ thật anh em là bức thư của Đấng Christ”, “mọi người đều biết và đều đọc.” 2 Cô-rinh-tô 3:3, 2. Mỗi tín-đồ là một bức thư mà Chúa Jêsus đã gởi cho thế-gian. Nếu bạn là môn đồ Đấng Christ, Ngài dùng bạn làm bức thư cho gia-đình, cho khu phố, xóm, làng, là nơi bạn sinh-sống. Đức Chúa Jêsus ngự trong bạn muốn nhủ vào lòng những người chưa biết đến Ngài. Có lẽ họ không đọc Kinh- Thánh, hoặc không nghe tiếng phán từ những trang sách ấy thốt ra, họ không thấy lòng bác-ái của Đức Chúa Trời qua công việc của Ngài làm; nhưng nếu bạn là người đại-diện thật cho Ngài, có thể nhờ bạn mà họ biết được một phần nào sự nhân-từ của Chúa, họ sẽ được chinh-phục về mối bác-ái và hầu việc Ngài. CDG 171.1
Cơ-đôc-đồ chẳng khác nào ngọn đèn sáng trên con đường về trời. Họ phải phản-chiếu cho thế- gian ánh sáng từ Đức Chúa Jêsus đã chiếu-giọi trên họ. Đời sống và bản-tánh của họ phải thế nào để những người khác có thể nhận-định đúng Đấng Christ và công-việc của Ngài. CDG 172.1
Nếu chúng ta đại-diện Đấng Christ, chúng ta phải làm cho mọi người thấy hầu việc Chúa là một điều thích-thú như sự thật vốn là thế. Những tín-đồ nào tích-lũy những mối u-sầu bi-thảm trong tâm-hồn, hay lẩm-bẩm phiền-trách, tức làm cho thế-gian quan-niệm sai-lầm về Đấng Christ và đời sống tín — giáo vậy. Họ làm cho người khác có cái ấn — tượng là Đức Chúa Trời không muốn thấy con-cái Ngài được vui-vẻ, mà làm thế tức họ làm chứng nghịch lại Cha của chúng ta ở trên trời rồi. CDG 172.2
Sa-tan rất vui-mừng khi thấy nó xúi-giục được con-cái Đức Chúa Trời không tin-tưởng nơi Ngài, lại nghi-ngờ thiện-ý của Chúa và quyền-năng cứu- chuộc chúng ta. Nó rất thích làm cho ta cảm-thấy rằng Đức Chúa Trời đã sắp-đặt sẵn để làm hại chúng ta. Công-việc làm của Sa-tan là cố chỉ cho ta thấy Đức Chúa Trời thiếu lượng khoan-dung và thương-xót. Nó giải sai sự thật về Đức Chúa Trời. Nó trám đầy tư — tưởng con người với những ý- niệm sai-lầm về Đức Chúa Trời, rồi thay vì giữ vững chơn-lý về Thiên-Phụ, chúng ta lại thường khi đeo-đuổi theo lời giải sai của Sa-tan để bất- kính Đức Chúa Trời bằng cách không tin-cậy Ngài và lẩm-bẩm nghịch cùng Ngài. Sa-tan bao giờ cũng tìm cách làm cho cuộc đời tin-kính thành đen-tối. Nó muốn làm cho tôn-giáo có vẻ nặng — nề, khó- khăn; và khi qua sự bất-tín, Cơ-đốc-đồ mang lấy khía-cạnh nầy của tôn-giáo trong chính cuộc đời mình, người đã ủng-hộ Sa-tan vậy. CDG 173.1
Có nhiều người đi trên con đường sống mà mắt chỉ chăm nhìn vào những lỗi-lầm, những thất bại cùng thất-vọng, nên lòng họ chứa đầy buồn-rầu và chán-ngán. Trong khi tôi còn ở bên Âu-châu, tôi biết một người chị trong Chúa mắc phải việc nầy. Chị gặp phải sự chán-nản lớn và viết thư cho tôi, nhờ tôi giúp-đỡ chị. Sau khi đọc thư chị, đêm ấy tôi nằm chiêm bao thấy mình đang ở trong một cánh vườn. Có một người dường như là chủ vườn dắt tôi đi dạo quanh các con đường tuyệt xinh. Trong khi tôi đang hái hoa và say — sưa với mùi hương thơm ngát của những đóa hoa ấy, thì người chị nầy, đi bên cạnh tôi, chỉ cho tôi thấy những bụi gai không đẹp mắt tí nào đang cản lối đi của chị. Chị buồn-rầu than-thở. Chị không theo người hướng-đạo để đi trên con đường nhưng đi trên đống chà-chuôm gai-gốc. Chị than lên: “Một khu vườn đẹp-đẽ như thế nầy lại bị gai-gốc làm hư đi, thật không đáng tiếc lắm sao?” Người dẫn đường đáp lại: “Cứ để yên gai gốc đó đi vì chúng chỉ gây thương-tích cho cô thôi. Hãy ngắt những đóa hoa hường, hoa huệ và lạc-dương kia kìa.” CDG 173.2
Trong kinh-nghiệm đời sống cúa bạn há chẳng có những điểm chói sáng hay sao? Há bạn đã không từng hướng qua những giây phút tim nhảy rộn- ràng với niềm vui khi nhận lấy ảnh — hưởng của Đức Thánh-Linh sao? Khi nhìn lại những chương sách của cuộc đời mình, bạn không tìm thấy những trang thỏa lòng sao? Có phải lời hứa của Đức Chúa Trời như ngàn hoa thơm ngát mọc hai bên đường của bạn chăng? Bạn há không để mọi nét mỹ-miều và hương thơm ngào — ngạt tràn đây lòng mình sao? CDG 174.1
Gai-gốc và chà-chuôm chỉ gây nên thương- tích và làm bạn khốn-khổ. Nếu bạn chỉ đi góp nhặt những thứ nầy dâng tặng cho người khác, bạn chẳng những xem thường lòng nhân-từ của Đức Chúa Trời, bạn còn ngăn chận những người ở quanh bạn đi vào con đường sống vậy. CDG 175.1
Nếu đem mọi kỷ-niệm bi-thương của cuộc đời như sự sa-ngã và thất-vọng — rồi nhắc-nhờ, than-khóc mãi cho đến khi bạn hoàn-toàn ngã lòng, tức không phải là một hành-động khôn-ngoan. Một tâm-hồn chán-nản chứa đầy u-ám, chẳng những nó không tiếp-nhận ánh sáng của Đức Chúa Trời mà còn phủ bóng trên con đường kẻ khác nữa. CDG 175.2
Hãy tạ ơn Đức Chúa Trời về những hình-ảnh tươi-sáng mà Ngài đã ban cho chúng ta. Chúng ta hãy kết-hợp lại những lời hứa quí báu về lòng bác- ái cúa Đức Chúa Trời, luôn luôn ghi nhớ rằng: Con của Đức Chúa Trời đã lìa ngôi báu của Cha Ngài, mặc nhân-tính vào thần-tính của Ngài để có thể cứu-chuộc con người khỏi quyền lực của Sa- tan; Ngài đắc-thắng cho chúng ta, mở cửa trời cho loài người, cùng bày-tỏ cho họ thấy nơi Chúa biểu-lộ sự vinh-hiển của Ngài; việc con người sa- ngả được kéo ra khỏi hố sâu chết mất mà tội-lỗi đã xô đẩy họ xuống, rồi đưa họ về mối giao-thông mật-thiết với Đức Chúa Trời đời-đời, chịu nổi cuộc thử-thách nhờ đức-tin nơi Đấng Cứu — Thế, mặc lấy sự công-bình của Đấng Christ rồi sẽ được đưa lên tận ngôi báu của Ngài — mọi việc ấy là những hình -ảnh mà Đức Chúa Trời muốn chúng ta chiêm-ngưỡng vậy. CDG 175.3
Mỗi khi chúng ta có vẻ như là nghi-ngờ lòng bác-ái của Đức Chúa Trời,không còn tin-tưởng nơi lời hứa Ngài, tức chúng ta bất-kính Ngài và làm buồn Đức Thánh-Linh. Bà mẹ nghĩ thế nào nếu con mình cứ than-trách mình hoài dường như mình không đối-xử với chúng cách tử-tế, trong khi cả đời mình chỉ cố-gắng lo cho quyền-lợi của chúng và làm cho chúng có đủ mọi sự tiện-nghi? Nếu chúng nghi-ngờ lòng thương của bà, điều đó làm tấm lòng bà đau-đớn biết chừng nào. Những bậc phụ-huynh có con-cái đối-xử với mình như vậy, nghĩ thế nào? Như vậy Thiên-Phụ của chúng ta sẽ đối với chúng ta ra sao khi chúng ta không tin — cậy lòng bác-ái của Ngài mà chính lòng bác-ái ấy đã thúc- đẩy Ngài ban Con độc-sanh chết thay để chúng ta được sống? Sứ-đồ Phao-lô viết: “Ngài không tiếc chính Con mình, nhưng vì chúng ta hết thảy mà phó Con ấy cho, thì Ngài há cũng chẳng sẽ ban mọi sự luôn với Con ấy cho chúng ta sao? Rô-ma 8:32. Tuy vậy đã có biết bao nhiêu người qua hành- động, nếu không qua lời nói, thốt lên rằng: “Chúa đâu phải làm điều nầy cho tôi. Có lẽ Ngài thương- yêu kẻ khác chớ không thương-yêu tôi đâu.” CDG 176.1
Mọi điều nầy thật làm hại linh — hồn bạn, vì mọi lời nghi-ngờ bạn thốt ra tức mời sự cám-dỗ của Sa-tan đến; nó càng tăng-cường ý ngờ-vực của bạn, làm buồn thiên-sứ được phái xuống giúp-đỡ bạn. Khi Sa-tan cám-dỗ bạn, chớ hé ra một lời nghi-ngờ ảm-đạm nào cả. Nếu thuận lòng theo sự xuối-dục của nó, trí bạn sẽ chứa đầy ý bất-mãn và phản-nghịch. Nếu bộc-lộ cảm — tình của mình ra, mọi mối nghi-ngờ mà bạn bày — tỏ không những phản — ứng lại cho bạn thôi đâu, nó còn như hột giống sẽ nẩy mầm và sanh trái trong cuộc đời của những người khác, mà lúc bấy giờ bạn không thể nào chận đứng ảnh-hưởng của lời nói mình được. Chính mình bạn có thể thoát được những sự cám- dỗ và cạm-bẫy của Sa — tan, nhưng những người khác đã bị ảnh-hưởng của bạn làm lung-lạc có thể không thoát nổi sự bất-tín mà bạn gây ra trước đó. Nếu những lời nói của ta chỉ làm tăng thêm năng- lực thiêng-liêng và sự sống thì quí biết bao. CDG 177.1
Thiên-sứ đang lắng tai để nghe bạn thuật lại cho thế — gian như thế nào về Đức Chúa Jêsus trong khi đàm-luận, hay nói về Đấng đã sống lại và hiện đang cầu thay cho bạn trước mặt Cha Ngài. Khi bắt tay người bạn thân, môi miệng và lòng bạn hãy ngợi — khen Đức Chúa Trời. Điều này sẽ làm cho người bạn ấy suy-nghĩ đến Đấng Christ. CDG 177.2
Ai nấy đều chịu sự thử-thách, gặp những nỗi đắng-cay khó mang, bị cám-dỗ khó chống-cự nổi. Họ đã đủ khổ rồi, đừng đem những nỗi khó-khăn của mình kể cho người khác làm gì, nhưng hãy đem mọi sự trình lên cho Chúa trong lời cầu- nguyện. Bạn hãy tự đặt một định-luật là không bao giờ thốt ra một lời nghi — hoặc hay thối-chí. Bạn có thể góp công rất nhiều để tô — điểm đời sống những kẻ khác thêm phần trong — sáng, trợ lực mọi cố-gắng của họ bằng lời nói đầy hy vọng và vui tươi của bạn. CDG 178.1
Có biết bao linh-hồn can-đảm đang bị cám-dỗ điêu-linh sắp qui-hàng trong cuộc tranh-đấu chống bản-ngã và quyền-lực của điều ác. Đừng làm nản- lòng con người giao-tranh cam-go như vậy. Hãy dùng những lời can-đảm đầy hy-vọng để làm người phấn-khởi và mạnh tiến trên con đường người phải đi. Sự sáng của Đấng Christ chói lòa từ bạn là thế đó. “Chẳng có người nào trong chúng ta vì chính mình mà sống.” Rô-ma 14:7. Bởi ảnh-hưởng âm- thầm của chúng ta mà người khác được khích-lệ thêm sức hoặc họ bị nản — lòng mà lìa bỏ Đấng Christ và chân-lý. CDG 178.2
Nhiều người có những ý-tưởng quái-gở về đời sống và bản-tánh của Đấng Christ. Họ nghĩ rằng Chúa là Đấng lạnh — nhạt, không tình-cảm, cay- nghiệt, khắc-khổ. Trong nhiều trường-hợp, trọn kinh — nghiệm tín-giáo bị tô lên bởi những hình- ảnh đen tôi nầy. CDG 179.1
Người ta thường nói Chúa khóc chớ không hề biết cười là gì. Đấng Cứu-Thế của chúng ta thật là Người Buồn — khổ, thường bị đau-đớn vì Ngài mở lòng Ngài để nhận lấy mọi sự rủa-sả của nhân- loại, Nhưng dầu đời sống của Ngài đầy hy-sinh, phủ đầy đau-đớn, lo-âu mà tinh-thần không bao giờ nao-sờn. Diện mạo của Ngài không hề mang vẻ buồn-đau bi-lụy, nhưng đầy vẻ thanh-thản nhẹ- nhàng. Lòng Ngài là một mạch sống tuôn tràn. Bất-cứ nơi nào Ngài đến, Ngài đều mang theo với Ngài sự ngơi-nghỉ, thanh-tịnh và niềm vui chan-hòa. CDG 179.2
Đấng Cứu-Thế của chúng ta thật nghiêm-trang, nhiệt-thành nhưng không hề rầu-rĩ, sầu-muộn. Kẻ nào học-đòi theo Chúa thì cuộc đời của họ mang đầy mục-đích thiết-tha. Họ sẽ có một nhận — thức thấu-đáo về trách-nhiệm cá-nhân. Họ không còn khinh-xuất, không ồn-ào hư-không, không đùa-cợt thô-tục. Tôn-giáo của Đấng Christ ban ra như dòng sông bình-tịnh xuôi — dòng. Nó không dập tắt ánh sáng vui-mừng, không hạn-chế sự vui-vẻ, không che khuất nụ cười rực-rỡ như ánh-dương. Đấng Christ đến không phải để cho người ta phụng-sự mình nhưng để phục — vụ loài người. Khi tình yêu của Ngài đã ngự-trị tâm — hồn, chúng ta liền noi theo gương Chúa. CDG 179.3
Nếu chúng ta cố giữ trong tâm-trí mình những hành — động bất-chánh, thô-bỉ của kẻ khác, chúng ta sẽ thấy rằng mình không thể nào yêu-mến họ cũng như Đấng Christ yêu chúng ta. Ngược lại nếu chúng ta cứ nghĩ đến tình yêu và lòng thương xót diệu-kỳ của Đấng-Christ đối với chúng ta, chính tinh-thần ấy cũng từ chúng ta tuôn-tràn qua cho kẻ khác. Chúng ta phải yêu thương và kính-trọng lẫn nhau. Đừng cố giữ lỗi-lầm và sự bất-toàn mà chúng ta không thể không nhìn thấy. Phải trau-dồi đức khiêm-nhường, giữ lấy mình và đối-xử dịu- dàng, kiên-nhẫn với lỗi-lầm của kẻ khác. Hành- động như thế sẽ giết chết tánh ích-kỷ hẹp — hòi nhưng làm cho ta trờ nên quảng — đại bao-dung. CDG 180.1
Tác-giả Thi-thiên có nói: “Hãy tin — cậy Đức Giê-hô-va, và làm điều lành; khá ở trong xứ và nuôi mình bằng sự thành-tín Ngài.” Thi-thiên 37:3. “Hãy tin-cậy Đức Giê-hô-va”. Mỗi ngày đều có những gánh nặng, lo-âu, phiền-não của nó đè nặng trên mỗi người, thế mà khi gặp nhau chúng ta lại sẵn- sàng để thốt ra những nỗi khó-khăn và thử-thách của mình cho người khác nghe. Ta thường để sự lo-lắng vu-vơ, sợ-hãi không căn-cứ đè nặng trên tâm-hồn và lộ hẳn ra nét mặt đến người ngoài nghĩ rằng chúng ta không hề có một Đấng Cứu — Thế đầy thương-xót, sẵn-sàng nghe những lời thỉnh- nguyện và cứu-giúp chúng ta trong khi cần đến. CDG 180.2
Nhiều người cứ sống trong sợ-hãi, lo-lắng vu- vơ như vậy mãi. Mỗi ngày đều có ân-tứ từ lòng bác- ái của Đức Chúa Trời bao quanh; mỗi ngày họ thụ- hưởng phước-hạnh dư — dật của Ngài, nhưng họ không nhìn thấy ân-phước ấy. Tâm-trí họ chỉ ghi sâu vào những gì không tốt-đẹp mà họ e rằng sẽ xảy ra cho họ, hoặc những khó-khăn có thể xảy ra thật sự nhưng quá nhỏ, rồi họ phóng-đại ra đến nỗi làm cho cặp mắt của họ thành đui-tối trước những sự việc lớn-lao mà họ cần biết ơn. Những khó- khăn họ gặp phải, đáng lý nên đem khai-trình cho Chúa là nguồn cứu-trợ duy-nhứt, lại làm họ xa cách Chúa vì hoài-nghi và thán-oán. CDG 181.1
Chúng ta có thể nào bất-tín đến mực ấy chăng? Tại sao chúng ta phải bội-nghĩa và vong-ân đến thế? Đức Chúa Jêsus là Bạn thiết của chúng ta. Cả thiên-đàng đều chăm-lo đến sự an-lạc của chúng ta. Chúng ta không nên để những lo-toan, bối-rối của cuộc sống hằng ngày làm mệt trí, làm mờ ý chúng ta. Nếu cứ lo-âu, lúc nào cũng sẽ có những điều làm chúng ta lo-âu mãi. Không nên đeo — đuổi những gì làm cho ta hao-mòn trí — lực mà không giúp ta chịu-đựng nổi thử-thách. CDG 181.2
Bạn có thể lo-lắng trong công-việc làm ăn; tương-lai của bạn có thể càng ngày càng mù-mịt hơn bạn có thể bị lỗ-lã, nhưng đừng thối chí; hãy giao mọi sự lo toan cho Đức Chúa Trời, cứ bình-tĩnh, vui-vẻ luôn. Hãy cầu xin Chúa ban cho sự khôn-ngoan để lèo-lái mọi chuyện riêng mình cách khéo-léo hầu tránh được lỗ — lã tai — ương. Hãy cố hết sức mình để cải-thiện tình-thế. CDG 182.1
Chúa hứa sẽ trợ lực, nhưng bạn vẫn phải làm bổn-phận bạn. Khi trông-cậy vào Đấng cứu- trợ của chúng ta và bạn đã làm hết sức mình rồi, hãy tiếp-nhận kết-quả cách vui-mừng. CDG 182.2
Đức Chúa Trời không có ý-định cho con-cái Ngài mang nặng gánh lo-âu. Ngài không hề lừa- dối chúng ta bao giờ, Chúa không phán như vầy: “Đừng sợ-hãi vì sẽ chẳng có điều nguy-hiểm nào trên bước đường của con cả.” Ngài biết sẽ có nhiều thử-thách cam-go và đã nói thẳng cho chúng ta biết, Ngài không đề-nghị giải-pháp đem con-cái Ngài ra khỏi thế-gian tội-ác nầy, nhưng Ngài chỉ cho họ một nơi nương-tựa vững-chắc. Ngài cầu-nguyện cho các môn-đồ như vậy: “Con chẳng cầu Cha cất họ khỏi thế — gian, nhưng xin cha gìn-giữ họ cho khỏi điều-ác.” Chúa lại cảnh-cáo các môn-đồ Ngài rằng: “Các con sẽ còn sự hoạn-nạn trong thế-gian nhưng hãy cứ vững lòng, ta đã thắng thế-gian rồi” Giăng 17:15; 16:33. CDG 182.3
Trong bài giảng trên núi, Chúa dạy các môn- đồ Ngài những bài học quí-báu trên vấn-đề cần phải trông-cậy nơi Đức Chúa Trời. Những bài học nầy cốt để nung chí con-cái của Đức Chúa Trời qua các thời-đại, mãi đến thời-đại của chúng ta vẫn còn đầy-đủ ý-nghĩa của lời giáo-huấn và an- ủi. Đấng Cứu-Thế chỉ cho các môn-đồ Ngài nhìn vào muôn chim của từng không đang trổi tiếng chúc-tôn vui-mừng, không hề bận tâm lo-nghĩ, vì “chúng nó chẳng có gieo, chẳng gặt” mà Chúa Cha vẫn lo cho chúng đầy-đủ sự cần dùng. Đấng Cứu- Thế hỏi lại các môn-đồ: “Các con há chẳng phải là quí-trọng hơn loài chim sao?” Ma-thi-ơ 6:26. CDG 183.1
Đấng chăm — gìn loài người và thú — vật sè tay Ngài ra và cung-cấp mọi sự cho loài thọ-tạo của Ngài. Chim trời cũng được Chúa để ý đến. Ngài không đặt thức-ăn vào mỏ chúng, nhưng Ngài lo sẵn để khi cần, chúng liền được no lòng. Chúng phải góp — nhặt các loại hột mà Chúa đã rãi ra. Chúng tìm lấy vật-liệu để làm ổ. Chúng phải nuôi con. Nhưng chúng đi ra làm việc với giọng hót lánh-lót vì “Cha các con ở trên trời nuôi chúng.” “Các con há chẳng phải là quí — trọng hơn chúng sao?” Bạn có hơn chúng không ở mặt thông-minh? Trong việc thờ — phượng thiêng — liêng, bạn không quí-trọng hơn chim trời sao? Nếu chúng ta tin- cậy Ngài là Đấng dựng nên cơ-thể chúng ta theo hình-ảnh Ngài và bảo-tồn sự sống chúng ta, lại chẳng cung-cấp đủ mọi nhu-cầu cho chúng ta sao? CDG 183.2
Chúa chỉ cho các môn-đồ ngắm xem ngàn hoa tươi — thắm trong đồng nội, với nét đẹp đơn-sơ nhưng rực-rỡ mà Đức Chúa Cha đã ban cho chúng để bày-tỏ tình yêu của Ngài đối với nhân-loại. Chúa dạy: “Hãy ngắm xem những hoa huệ ngoài đồng mọc lên như thế nào.” Nét đẹp-đẽ giản-dị tự- nhiên của bông hoa vượt quá sự rực-rỡ sạng-trọng của vua Sa-lô-môn. vẻ hào — nháng mà kỹ-thuật tinh-vi nhờ mỹ-thuật tạo ra không thể nào sánh được với vẻ đẹp mỹ-miều óng-ánh của loài hoa do Chúa tạo nên. Chúa hỏi rằng: “Hỡi kẻ ít đức-tin, loài cỏ ngoài đồng là giống nay còn sống, mai bỏ vào lò, Đức Chúa Trời còn cho nó mặc đẹp thế ấy thay, huống chi là các con.” Ma-thi-ơ 6:28,30. Nếu Đức Chúa Trời, bậc nghệ-sĩ thánh ban cho loài hoa sớm-nở-tối-tàn những màu-sắc biến đổi tế-nhị như thế thì Ngài càng chăm-sóc loài Ngài dựng nên theo hình-thể Ngài chu-đáo hơn biết chừng nào? Chúa dùng bài học nầy để khiển-trách những kẻ quá lo-âu, bối-rối, nghi-ngờ và thiếu đức-tin. CDG 184.1
Chúa muốn con trai con gái của Ngài thảy đều vui-vẻ, bình-an và vâng-lời Ngài, Đức Chúa Jêsus phán: “Ta để sự bình-an lại cho các con, Ta ban sự bình-an cho các con, Ta cho các con sự bình an chẳng phảỉ như thế-gian cho. Lòng các con chớ hề bối-rối và đừng sợ-hãi.” “Ta nói cùng các con những điều đó, hầu cho sự vui-mừng của Ta ở trong các con, và sự vui-mừng các con được trọn- vẹn.” Giăng 14:27; 15:11. CDG 185.1
Hạnh — phúc rút-tỉa từ những động-lực tư-kỷ tức vượt ra ngoài con đường bổn-phận, thật mong- manh, mơ — hồ và tạm — bợ thay. Hạnh-phúc ấy thoảng qua rồi mất biến, lưu lại tâm-hồn một sự cô-độc buồn-đau. Trái lại trong sự hầu việc Đức Chúa Trời có đầy đủ niềm vui. Người Cơ-đôc-đồ không hề cảm-thấy bị bỏ rơi để bước đi trên con đường bấp-bênh một mình, không bị bỏ quên trong hối-tiếc, vô-ích và ngã lòng. Dầu chúng ta không hưởng được những lạc-thú ở đời nầy, chúng ta vẫn sung-sướng trông-chờ cuộc sống tương-lai vậy. CDG 185.2
Tuy vậy, ngay trong hạ-giới nầy, người tín-đồ vẫn có được niềm vui thông-công với Đấng Christ, họ vẫn có thể hưởng được sự sáng của lòng bác-ái Ngài, được an-ủi ấm-áp bởi sự hiện-diện của Ngài. Mỗi bước đường ta đi trong cuộc đời càng đưa ta đến gần Đức Chúa Jêsus hơn, càng cho ta một kinh-nghiệm sâu-xa hơn về tình yêu của Ngài, và càng đưa ta một bước gần đến chốn ngơi nghỉ phước-hạnh và bình-an hơn. Vì vậy không nên bỏ mất lòng tin — tưởng mình, nhưng phải giữ chắc hơn bao giờ cả. “Đức Giê-hô-va đã cứu-giúp chúng ta bây giờ”, cũng sẽ cứu — giúp chúng ta cho đến cuối-cùng. 1 Sa-mu-ên 7:12. Hãy nhìn đến những kỷ-niệm đời-đời, ôn lại những gì Chúa đã làm để an-ủi, để cứu chúng ta thoát khỏi bàn tay của kẻ tiêu-diệt. Hãy nhớ mãi sự thương-xót êm-ái mà Đức Chúa Trời đã bày-tỏ cho chúng ta,— những giọt lệ Chúa đã lau ráo, những đau-đớn Ngài đã thoa-dịu, những bồn-chồn đã giải-thoát, những nỗi hãi-hùng biến-mất, mọi nhu-cầu được đầy-đủ, mọi phước-hạnh Chúa ban cho, — mọi điều ấy đã làm cho chúng ta thêm mạnh-mẽ, để đương đầu với những gì sẽ xảy đến cho chúng ta trên bước đường trần-thế còn lại mà mình phải đi cho trọn. CDG 185.3
Chúng ta hãy nhìn đến những bối-rối mới trong cuộc giao-tranh sẽ tới. Nhưng chúng ta cũng có thể nhìn lại những gì đã xảy ra ở quá-khứ như nhìn đến tương-lai và nói; “Đức Giê-hô-va đã cứu giúp chúng ta đến bây giờ”, “Đời con lâu bấy nhiêu, sức mạnh con lâu bấy nhiêu”. Phục-truyền Luật-lệ Ký 33:25. Sự thử-thách sẽ không vượt quá sức-lực mà Chúa đã ban cho để chúng ta chịu- đựng. Vì vậy, ta hãy bắt tay vào công — việc ngay từ chỗ Chúa đặt chúng ta vào, tin chắc rằng dầu việc gì sẽ xảy ra, Chúa sẽ ban cho chúng ta sức- mạnh tương-đương với cam-go mình phải chịu. CDG 186.1
Rồi đây cửa trời sẽ mở rộng để tiếp-đón con- cái Đức Chúa Trời. Từ miệng vì Vua vinh — hiển sẽ tỏa ra lời ngọt dịu như tiếng nhạc êm-đềm rằng: “Hỡi các con được Cha Ta ban phước, hãy đến mà nhận lấy nước thiên-đàng đã sắm-sẵn cho các con từ khi dựng nên trời đất. Ma-thi-ơ 25:34. CDG 187.1
Bây giờ kẻ được cứu-chuộc sẽ được nghinh tiếp vào những ngôi nhà mà Đức Chúa Jêsus sắm- sẵn cho họ. Bạn hữu của họ không phải là những kẻ gian — ác ở đời — những kẻ dối-trá, thờ hình- tượng ô-uế và bất-tín — nhưng họ sẽ bầu-bạn với những người đã thắng Sa-tan nhờ ân-điển của Đức Chúa Trời, và đã tạo được đức-tánh hoàn-toàn. Mọi khuynh-hướng tội-lỗi, mọi sự bất-toàn làm cho họ đau-đớn ở đời nầy đều đã được tẩy sạch bởi huyết của Đấng Christ. Họ sẽ được ban cho sự tuyệt-hảo rực-rỡ của vinh-hiển Ngài vượt quá sự sáng của mặt trời. Rồi tinh-thần đẹp-đẽ, bản- tánh toàn-vẹn của Ngài từ họ chói lòa vượt quá sự rực-rỡ bên ngoài. Ở trước ngôi trắng-tinh của Đức Chúa Trời, họ không còn một dấu-vết tội- lỗỉ, đồng chia phần thánh-khiết và đặc — ân của thiên-binh. CDG 187.2
Ngắm xem tài-sản vinh-hiển rực-rỡ mà mình có thể nhận-lãnh được, thì “người lấy chi mà đổi linh- hồn lại?” Ma-thi-ơ 16:26. Người có thể rất nghèo — khó nhưng lại vô-cùng giàu-có với phẩm- hạnh mà thế-gian không thể nào hiến cho họ được. Tâm-hồn được cứu-chuộc và tẩy sạch tội-lỗi với mọi năng — lực cao-quí đã hiến-dâng để hầu việc Chúa, thật quí — báu không ước — lượng nổi. Cả thiên-cung trước mặt Đức Chúa Trời và các thiên- sứ thánh đều tỏa kín một niềm vui được diễn-đạt qua những khúc hát khải-hoàn thánh-khiết. CDG 188.1