Con Đường Giải-Thoát
CHƯƠNG 5: SỰ DÂNG MÌNH
Đức Chúa Trời đã hứa: “Các ngươi sẽ tìm Ta, và gặp được, khi các ngươi tìm-kiếm Ta hết lòng”. Giê-rê-mi 29:13. CDG 67.1
Chúng ta phải dâng Chúa trọn tấm lòng mình, nếu không sẽ không thế nào có sự biến-đổi trong lòng chúng ta để chúng ta phục-hồi lại hình-ảnh của Ngài. Kể theo bản-tánh tự-nhiên thì chúng ta là kẻ thù-nghịch Ngài. Đức Thánh-Linh đã diễn-tả tình-trạng của chúng ta bằng lời nầy: “Chết vì lầm-lỗi và tội-ác mình”, “đầu đều đau-đớn cả, lòng đều mòn-mỏi cả”; “chẳng có chỗ nào lành”. Chúng ta mắc cứng vào bẫy của Sa-tan “bị ma-quỉ bắt lấy đặng làm theo ý nó.” Ê-phê-sô 2:1 ; Ê-sai 1:5,6; 2 Ti-mô-thê 2:26. Đức Chúa Trời muốn làm cho chúng ta lành-mạnh, và giải-phóng cho chúng ta được tự-do. Nhưng điều-kiện tiên yếu là phải biến-đổi hoàn-toàn, đổi mới bản — tánh và hoàn- toàn đầu-phục Ngài. CDG 67.2
Trận chiến chống lại bản-ngã là trận chiến lớn nhứt từ xưa nay. Việc dâng mình, đầu-phục hoàn- toàn theo thánh ý Chúa đòi hỏi một cuộc chiến- đấu; nhưng ta phải giao linh-hồn mình cho Chúa trước khi nó được đổi mới trong sự thánh-khiết. CDG 68.1
Chánh-sách cai-trị của Đức Chúa Trời không phải như Sa-tan bịa ra cho người tưởng, là họ phải đầu-phục cách mù — quáng dưới một chế-độ độc-đoán. Chúa kêu gọi nơi trí-tuệ và lương-tâm con người. “Hãy đến, cho chúng ta biện-luận cùng nhau!” Ê-sai 1:18, là lời thỉnh-mời của Đức Chúa Trời cho những sinh — vật thọ-tạo của Ngài. Chúa không hề cưỡng — bách ý-chí của con người. Ngài không thể nào chịu nhận sự suy-tôn miễn-cưỡng và dốt-nát. Sự phục — tùng cưỡng-bách sẽ ngăn- chận mọi phát-triển thật của trí-não hoặc cá-tánh, và sẽ biến con người thành một cái máy mà thôi. Mục-đích của Đấng Tạo-Hóa không phải như vậy. CDG 68.2
Ngài ước muốn rằng con người điểm vinh — quang nhứt trong chương-trình tạo-hóa của Ngài —phải đạt đến mực phát-triển tột-bực. Ngài đặt trước mặt chúng ta chiều cao của nguồn phước mà Ngài muốn, bởi ân-điển Ngài, sẽ đưa chúng ta đến. Ngài thỉnh mời chúng ta tự dâng-hiến mình cho Ngài hầu cho Ngài có thể hành-động trong chúng ta. Bây giờ chính chúng ta phải tự quyết-định lấy việc mình sẽ được giải-thoát khỏi gông-xiềng của tội-ác và chung hưởng niềm tự-do vinh-hiển của con-cái Đức Chúa Trời hay không. CDG 68.3
Khi hiến mình cho Chúa, chúng ta cần phải cất bỏ mọi việc gì có thể làm chúng ta ngăn-cách Ngài. Vì vậy Đấng Cứu-Thế đã phán: “Nếu ai trong các ngươi không bỏ mọi sự mình có, thì không được làm môn-đồ Ta.” Lu-ca 14:33. Tất-cả những gì có thể lôi kéo tâm-hồn chúng ta khỏi Đức Chúa Trời cần phải được bỏ hết. Nhiều người tôn-thờ Ma- môn. Sự ham tiền, khao-khát phú-quí chẳng khác nào chiếc xích vàng trói buộc họ với Sa-tan. Hạng người khác lại tôn-thờ tiếng-tăm và danh — vọng ở đời. Hạng người khác nữa coi sự thanh — nhàn ích-kỷ, tránh mọi trách-nhiệm như là vị thần của mình. Nhưng mọi xiểng — xích nầy phải bứt bỏ hết. Chúng ta không thể phân minh ra làm hai để một nửa dâng cho Chúa, một nửa dành cho thế- gian. Nếu không hoàn-toàn hiến dâng cho Chúa, ta không thể nào trở nên con-cái của Ngài được. CDG 69.1
Có những người cho rằng mình phụng-sự Đức Chúa Trời trong khi họ chỉ trông-cậy vào mọi năng-lực của họ để tuân-giữ luật-pháp Ngài, để tạo một bản-tánh thích — hợp và bảo-đảm lấy sự cứu-rỗi. Lòng họ không hề cảm-xúc bởi tình-yêu sâu-xa của Đấng Christ, nhưng họ cố tìm cách thi- hành nhiệm-vụ của đời sống tín-giáo vì lầm tưởng Chúa buộc họ phải làm thế để được vào thiên- đàng. Đạo như thế không đáng kể chút nào cả. Khi Đấng Christ ngự trong lòng, linh-hồn ta sẽ tràn-ngập tình-yêu Ngài, lúc bấy giờ để mãi được hưởng niềm vui trong sự thông — công với Đức Chúa Trời, chúng ta sẽ theo sát Ngài luôn; và càng chiêm-ngưỡng Chúa, ta càng quên mất mình đi. Tình yêu đối với Đấng Christ là nguyên-động- lực cho mọi sự. Những người nào cảm thấy tình yêu của Đấng Christ thúc — giục, sẽ không bao giờ hỏi thử có gì nhỏ nhứt mình cần phải làm để thỏa — mãn mọi điều — kiện của Đức Chúa Trời. Họ sẽ không tìm-kiếm cái mẫu-mực nào thấp-kém nhứt, nhưng chăm vào việc hoàn — toàn hòa-hợp với thánh — ý của Đấng Cứu-Thế. Họ thật lòng ao-ước như thế nên bỏ hết mọi sự để mong được cân-xứng một phần nào với giá-trị của mục-tiêu mà họ tìm-kiếm. Sự xưng đạo Đấng Christ mà không có tình yêu thâm-thúy như vậy chẳng qua chỉ là xưng đạo ở môi — miến, là một hình — thức khô — khan và là công — việc quá ư nặng-nề đó thôi. CDG 69.2
Bạn có bao giờ cảm thấy hiến — dâng mọi sự cho Chúa là một sự hy-sinh quá lớn đó chăng? Hãy tự vấn: “Đấng Christ đã làm gì cho ta? Con của Đức Chúa Trời đã ban cho thay — thảy — sự sống, lòng bác-ái, chịu thống-khổ — để cứu-chuộc chúng ta. Như vậy có thể nào chúng ta là những kẻ không xứng-đáng chút nào với tình yêu ấy lại cố giữ lấy lòng mình mà không hiến-dâng cho Ngài sao? Mỗi giây phút trong đời sống mình đều có chia-xẻ những ơn-phước của ân-điển Ngài, và vì cớ đó không thể nào hoàn-toàn hiểu được sự thâm- độc của dốt-nát và khốn-khổ mà chúng ta đã được cứu thoát. Có thể nào nhìn lên Đấng vì chúng ta đã bị đâm mà không đếm-xía gì đến tình yêu bao- la và sự hy-sinh vô bờ-bến của Ngài chăng? Khi ngắm xem sự hạ mình cả-thể của Chúa của mọi vinh-hiển, chúng ta há còn lẩm-bẩm vì mình chỉ có thể vào cõi trường-sinh qua sự tranh-đấu và tự hạ như vậy chăng? CDG 71.1
Những tâm-hồn kiêu-căng thường nêu lên câu hỏi: “Tại sao tôi phải sám-hối và hạ mình trước khi tôi được bảo-đảm rằng Đức Chúa Trời sẽ tiếp nhận tôi?” Xin những bạn ấy hãy nhìn lên Đức Chúa Jêsus. Ngài là Đấng vô-tội, và hơn thế nữa, là Vua của thiên-đàng, nhưng chỉ vì muốn cứu — chuộc nhân-loại mà đã trở nên có tội. Chúa đã “bị kể vào hàng kẻ dữ, đã mang lấỵ tội-lỗi nhiều người, và cầu thay cho những kẻ phạm-tội.” Ê sai 53:12. CDG 71.2
Nhưng chúng ta chừa-bỏ những gì khi chúng ta dâng hiến mọi sự cho Chúa? Một tấm lòng hoen-ố vì tội-lỗi để Đức Chúa Jêsus làm nên tinh- sạch bởi chính huyết báu Ngài và cứu-vớt bởi tình yêu vô-đối của Ngài. Thế mà con người còn cho rằng từ bỏ như vậy thật là một điều quá khó-khăn. Tôi hổ-thẹn biết bao khi nghe nói như vậy. ngượng- ngùng biết bao khi phải viết về điều nầy. CDG 72.1
Chúa không hề đòi-hỏi chúng ta phải chừa-bỏ những gì mà Chúa thấy giữ lại là có lợi cho chúng ta. Trong bất — cứ việc gì Chúa làm, Ngài cũng nhằm vào mặt ích-lợi cho con-cái Ngài thôi. Ôi! ước gì những người chưa chọn theo Chúa nhận-thức được rằng Ngài còn có muôn-vàn lợi- ích để ban cho họ, trội hơn cả những mà điều họ cố tìm-kiếm lấy một mình. Khi suy-tưởng và hành- động trái lại ý-muốn của Đức Chúa Trời con người đã làm tổn-thương và đối-xử bất-công với chính linh-hồn mình. Không ai tìm được niềm vui thật-sự nào trên con đường cấm của Ngài là Đấng biết rõ những điều gì tốt nhứt và hoạch — định sẵn những gì lợi-ích cho vật Ngài tạo nên. Nhưng con đường phạm — pháp chính là con đường khổ-hạnh và tiêu-diệt mà thôi. CDG 72.2
Ý-tưởng cho rằng Đức Chúa Trời rất vui-thỏa mà thấy con-cái Ngài chịu khốn-khổ thật sai-lầm. Cả thiên-đàng đều lưu-tâm đến nguồn hạnh-phúc của con người. Đấng Thiên-Phụ không hề đóng kín các con đường đưa loài thọ-tạo của Ngài đến niềm vui-sướng. Lệ-luật của Chúa kêu-gọi ta phải lánh xa mọi đam-mê có thể đem đến nỗi khổ — đau và thất-vọng cùng đóng kín cánh cửa vào nguồn hạnh- phúc bất-tuyệt của thiên-đàng. Đấng Cứu-Thế tiếp- nhận con người trong chính địa-vị của họ, với mọi sự thiếu-thốn, bất-toàn và yếu-đuối của họ. Ngài chẳng những tẩy sạch tội-lỗi và ban cho sự cứu-rỗi bởi huyết báu Ngài, nhưng lại còn làm thỏa-mãn mọi tâm-hồn khao-khát và mọi ai bằng lòng mang lấy ách của Ngài, mang lấy gánh nặng của Ngài. Mục-đích của Ngài là ban cho sự an-bình và ngơi- nghỉ cho mọi ai tìm đến Ngài để nhận được bánh sự-sống. Ngài chỉ đòi-hỏi chúng ta phải làm những nhiệm — vụ giúp cho chúng ta càng bước lên cao hơn trên nấc thang phước-hạnh mà sự bất phục- tùng không thể nào thâu-hoạch được. Một cuộc sống chân-chánh và vui-thỏa cho tâm — hồn cần phải tạo thành hình — ảnh của Đấng Christ bên trong, là niềm hy-vọng vinh-hiển vậy. CDG 73.1
Nhiều người hỏi rằng: “Làm thế nào tôi có thể hiến mình cho Chúa được?” Bạn muốn hiến mình cho Chúa thật đấy, nhưng đức-hạnh còn kém yếu, còn làm tôi-mọi cho nghi-ngờ, còn bị những thói-quen của đời sống tội-lỗi kềm-chề. Những lời hứa, những quyết-định của bạn chẳng khác nào chỉ- mành-treo-chuông. Bạn không thể nào chế-ngự tư- tưởng, nguyên-động-lực cùng tình-cảm của bạn nữa. Việc nhận thấy những lời hứa bị bội — phản, những lời thệ-đoan không giữ trọn làm giảm lòng tin-tưởng nơi sự thành-tâm của mình, gây cho bạn cái cảm-giác như Đức Chúa Trời không thể nào tiếp-nhận bạn được. Nhưng không nên vì thế mà nãn lòng. Điều bạn cần biết là năng-lực thực-hữu của ý-chí. Đây là cái năng-lực chế-ngự bản-tánh của con người, là năng-lực của quyết-định, của lựa- chọn. Mọi việc đều căn-cứ vào hành-động chánh- đáng của ý-chí. Chính Đức Chúa Trời đã ban năng- lực lựa-chọn cho loài người. Bây giờ nhiệm-vụ của họ là xử-dụng lấy. Đành rằng bạn không thể nào thay-đổi lòng mình, không thể nào tự ý mình đem mọi cảm-xúc cung hiến cho Chúa, nhưng bạn có thể lựa-chọn để hầu việc Ngài. Bạn có thể giao cho Ngài ý-chí của bạn, bây giờ Ngài sẽ hành — động trong bạn để bạn muốn và làm theo ý-muốn tốt- lành của Ngài. Như vậy, trong bản-chất của bạn được đặt dưới sự kiểm-soát của Thánh-Linh, mọi tình-cảm của bạn đều tập — trung nơi Ngài, tư- tưởng của bạn sẽ hòa-hợp với Ngài luôn. CDG 73.2
Mọi ước-muốn được nhân-từ thánh — khiết đều là chánh-đáng cả nếu bạn làm theo như vậy. Nhưng nếu bạn dừng lại tại đây, chúng sẽ chẳng ích-lợi gì. Nhiều người chết mất trong hy — vọng và ước-ao trở nên Cơ-đôc-đồ vì họ chưa đến mức hiến mọi ý-chí mình cho Chúa. Họ không ựa-chọn để trở nên Cơ-Đôc-đồ. CDG 75.1
Toàn-thể cuộc đời bạn có được thay-đổi hẳn nếu bạn xử-dụng ý-chí cách chánh-đáng. Đầu- phục ý-muốn ta dưới Đấng Christ, tức tự mình liên-minh với một quyền-lực cao — xa hơn mọi quyền-năng. Bạn sẽ có một mãnh — lực từ trên cao giữ bạn luôn vững — vàng. Vì vậy nếu đầu — phục Chúa không thôi, bạn sẽ sống một đời sống mới, ngay cả một đời sống đầy đức-tin vậy. CDG 75.2